Tin Mừng hôm nay, Thánh Luca ghi lại điều Chúa Giêsu căn dặn những kẻ muốn làm môn đệ Ngài. Câu chuyện khởi đầu với lời xin của các tông đồ "Xin Thầy ban thêm đức tin cho chúng con". Ta hãy chú ý họ là các tông đồ chứ không phải chỉ là môn đệ thường. Họ đã từng sống với Chúa Giêsu một thời gian dài, nghe biết bao điều Ngài giảng dạy, thấy biết bao điều Ngài làm. Họ là thành phần ưu tú được chọn riêng ra trong số 72 môn đệ. Thế mà họ vẫn cảm thấy mình thiếu đức tin.Các tông đồ mà còn cảm thấy thiếu đức tin, thì huống chi chúng ta! Nhiều khi chúng ta quỳ chầu trước Thánh Thể mà hình như không tin có Chúa đang ngự trong Nhà tạm. Nhiều khi chúng ta rước lễ mà hình như không tin có Chúa đang thực sự ở trong lòng ta. Và nhiều khi đứng trước một hoàn cảnh khó khăn, chúng ta hình như không tin lời Chúa dạy "Can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian". Mặc dù chúng ta đã học giáo lý nhiều, đã đọc Thánh Kinh nhiều, nhưng tại sao chúng ta không vững đức tin?
Đức tin chính là một ơn ban. Tại sao rất nhiều bậc thông thái không có đức tin, còn chúng ta không thông thái gì, thế mà có đức tin. Rõ ràng vì Chúa thương chúng ta nên ban đức tin cho chúng ta. Và chính vì đức tin là một ơn ban, cho nên chúng ta phải xin như các tông đồ ngày xưa: "Lạy Thầy, xin ban thêm đức tin cho chúng con".
Đức tin không phải là kết quả của học hỏi và của kiến thức. Ngược lại/ nhiều khi càng học biết nhiều thì càng khó mà tin. Tại như sao thế? Thưa tại vì/ trong đức tin luôn có một phần mờ tối, khi ta tin thì luôn có một phần mạo hiểm. Nếu tất cả đều sáng tỏ hết rồi/ ta mới tin thì đấy không phải là đức tin. Nếu tất cả đều chắc chắn rồi/ ta mới dấn thân thì đấy cũng không phải là một hành vi đức tin. Đức tin luôn có phần mờ tối, tin luôn đòi ta mạo hiểm dấn thân. Nhưng nói thế không phải là chúng ta tin cách mù quáng, trái lại/ chính vì chúng ta yêu.
Xin lấy một thí dụ trong đời thường: Có một thanh niên và một thiếu nữ quen nhau trên mạng. Mỗi người họ ở một nơi khác nhau. Quen nhau một thời gian rồi họ gặp nhau, yêu nhau. Và một hôm người thanh niên ngõ lời xin cưới cô gái. Cô gái ưng thuận ngay. Người thanh niên mới hỏi: Em không biết gốc gác của anh, không biết gia đình anh, em không sợ bị anh gạt hay sao mà dám giao phó cuộc đời cho anh?Cô gái đáp: Không. Anh chàng hỏi thêm: Tại sao? Và cô gái trả lời rất gọn: Vì em yêu anh.
Và có một bức thư tình của một cụ ông chưa đến... 110 tuổi gửi cho cụ bà/ cũng chỉ mới qua 100 tuổi, nhân dịp cụ Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời ở tuổi mới 103… (hôm qua 04/10/2013)
(Tôi có tin nhắn trong điện thoại không biết ai gửi đến vô tội vả: “Võ Nguyên Giáp chết queo rồi”… Chắc có lẽ chết trên trăm tuổi, người ta gọi là “chết queo”. Còn chết lúc 2 người đang yêu nhau, ta goi là chết gì? – chắc là… chết thèm…)
… “Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em/ nghe thế ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 110 tuổi. Anh đợi thư em...
Anh dừng bút.
Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon. Nhớ đừng ra gió nghe em!”.
Cụ ông đã già yếu, vì yêu, mà cố gắng viết thư cho cụ bà.
Người con gái ấy, vì yêu, nên đã tin người thanh niên nọ.
Chúng ta cũng thế, nếu chúng ta yêu Chúa thì chúng ta mới tin Chúa được, yêu càng nhiều/ thì tin càng mạnh. Thánh Augustinô nói: "Hay yêu đi, rồi làm gì thì làm"
Xin Chúa thêm đức tin cho chúng ta. Nếu không lớn bằng hạt cải, thì bằng nửa hạt cải cũng tạm được. Và chúng ta cũng cầu xin Chúa ban thêm lòng yêu mến cho chúng ta. Amen.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Giáo xứ đã nhận được góp ý, nhận xét, bài gửi của Quý vị
Xin Thiên Chúa chúc lành cho quý vị.