Thứ Tư – Tuần I Mùa Vọng – năm C
BÀI ĐỌC: Is 25, 6-10a
"Đức Giêsu sẽ đại
tiệc và sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người".
Lời Chúa trong sách ngôn sứ I-sai-a.
6 Ngày ấy, trên núi này,
Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc:
tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon,
thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế.
7 Trên núi này, Người sẽ xé bỏ chiếc khăn che phủ mọi dân,
và tấm màn trùm lên muôn nước.
8 Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần.
Đức Chúa là Chúa Thượng sẽ lau khô dòng lệ
trên khuôn mặt mọi người,
và trên toàn cõi đất, Người sẽ xoá sạch
nỗi ô nhục của dân Người. Đức Chúa phán như vậy.
9 Ngày ấy, người ta sẽ nói: "Đây là Thiên Chúa chúng ta,
chúng ta từng trông đợi Người, và đã được Người thương cứu độ.
Chính Người là Đức Chúa chúng ta từng đợi trông.
Nào ta cùng hoan hỷ vui mừng bởi được Người cứu độ."
10a Bàn tay Đức Chúa sẽ lại đặt trên núi này.
Đó là lời
Chúa.
ĐÁP CA: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Đáp: Này tôi được ở bên Người những ngày tháng, những năm dài triến miên.
- Chúa là mục
tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng
cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa
tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi. Đ.
- Người dẫn
tôi trên đường ngay nẻo chính, vì danh dự của Người.
Lạy Chúa,
dù qua thung lũng âm u, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Cô trượng
Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm. Đ.
- Chúa dọn sẵn
cho con bữa tiệc, ngay trước mặt quân thù.
Đầu con Chúa
xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan chứa. Đ.
- Lòng nhân hậu và tình
thương Chúa ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày
tháng, những năm dài triền miên. Đ.
TUNG HÔ TIN MỪNG:
Alleluia, alleluia! – Kìa Chúa đến cứu độ dân Người ;
phúc thay ai sẵn sàng nghênh đón Chúa.- Alleluia.
TIN MÙNG: Mt 15, 29-37
"Đức Giêsu chữa khỏi nhiều người và hoá bánh ra
nhiều".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mát-thêu.
29 Khi ấy Đức Giê-su đến ven
Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó.30 Có những đám người đông
đảo kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc
và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa
lành,31 khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được,
người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh
Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi các
môn đệ lại mà nói: "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy
đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn
đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường."33 Các môn đệ thưa:
"Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy
ăn no? "34 Đức Giê-su hỏi: "Anh em có mấy chiếc bánh? "
Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ."35 Bấy giờ, Người truyền
cho đám đông ngồi xuống đất.36 Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, dâng lời
tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông.37 Ai nấy đều ăn và được
no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.
Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM LỜI CHÚA
“Đức Giêsu hỏi: ‘Anh em có
mấy chiếc bánh ?’” (Mt 15,34a)
Trong bài Tin Mừng, Thánh sử Matthêu phác hoạ cho chúng ta một
khung cảnh thật sinh động và giàu nhân văn. Ở đó, có những đám rất đông dân
chúng đến cùng Chúa Giêsu, mang theo bao khổ đau đè nặng trên thân xác và lắm
ưu tư phiền muộn chất chứa trong tâm hồn. Với ánh mắt yêu thương cùng trái tim
nhạy cảm, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương và chữa lành họ. Ngài còn tinh tế
nhận ra những nhu cầu rất nhỏ của họ. Trái với Chúa Giêsu, thái độ các môn đệ
dường như chẳng muốn can dự vào : “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu
ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?” (Mt 15,33). Lời giải thích xem ra thật
hợp lý : điều kiện khó khăn, công việc lớn lao, khả năng thì có hạn. Thế nhưng,
Chúa lại muốn các ông hãy cho đi với những giới hạn đó, với chính những gì ít
ỏi các ông đang sở hữu : “Anh em có mấy chiếc bánh ?” (Mt 15,34a). Bởi với Chúa,
yêu là trao ban tất cả, đến tận cùng, không phải từ sự dư thừa, nhưng từ chính
những thiếu thốn, giới hạn của mình. Khi sống cho nhau với trái tim đong đầy
tình yêu, người ta sẽ dễ dàng đồng cảm trước những nỗi đau và nhu cầu của nhau.
Trước những mảnh đời bất hạnh, nhiều lúc chúng ta thưa lên : “Lạy
Chúa! Nào con có gì để sẻ chia ?”. Nhưng thật ra, trong tình yêu, người ta luôn
có cách để chia sẻ : Một ánh mắt cảm thông, một đôi tai lắng nghe, một lời nói ủi an, một bàn tay đỡ nâng, một quả tim biết chạnh
lòng thương, quá đủ để thực hiện những điều Chúa muốn. Hai đồng tiền kẽm của bà
goá nghèo có là gì nhưng đủ để thành của lễ đáng kể trước mắt Chúa (x. Mc
12,43). Một chén nước lã có là bao nhưng cho đi như món quà dâng Chúa sẽ đem
lại phần thưởng vĩnh cửu (x. Mc 9,41). Khi tình yêu thôi thúc, người ta sẽ biết
mình phải làm gì. Yêu thương thật sự, trao ban chân tình, khởi đi từ những điều
thật nhỏ bé rồi phép lạ lớn lao sẽ xảy ra do quyền năng vô biên của Chúa.
Lạy Chúa, trong tâm tình của
mùa Vọng, xin cho con biết tỉnh thức trước bao nỗi thống khổ của nhân loại,
tỉnh thức trước những nhu cầu thiết thực của anh em hầu cuộc sống con là bằng
chứng sống động về tình yêu Chúa, một tình yêu trao ban đến tận cùng, như chính
lời nguyện của Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng : “Lạy Chúa, Chúa ban cho con những gì,
con xin trao lại cho anh chị em con tất cả”. Amen.
Ý LỰC SỐNG: 2 Tháng Mười
Hai
Mòn Mỏi Ðợi Trông
Các nghệ sĩ
Ấn Ðộ đến với đầy đủ dụng cụ và các thứ đá hoa cương qúy giá. Các nghệ sĩ người
Armêni mang đến một thứ đất sét mà chỉ có họ mới biết được giá trị của nó. Những
người Ai Cập thì mang đến đủ thứ dụng cụ và một khối cẩm thạch qúy giá.
Sau cùng, người
ta thấy xuất hiện một phái đoàn Hy Lạp. Mọi người đều ngạc nhiên, bởi vì họ chỉ
mang đến vỏn vẹn một gói thuốc đánh bóng...
Người ta
giam các nghệ sĩ vào trong các khu nội cấm trong cung điện. Khi thời hạn ấn định
đã đến, hoàng đế cho trưng bày tất cả các tác phẩm của các nghệ sĩ. Ông trầm trồ
ca ngợi bức chân dung của chính mình do các họa sĩ Ấn Ðộ vẽ. Sang đến các pho
tượng của người Ai Cập và các mô hình của người Armêni, ông càng tỏ ra thán phục
hơn.
Sau cùng,
khi đến gian hàng của người Hy Lạp, ông chỉ thấy vỏn vẹn bức tường bằng cẩm thạch
của phòng khách, nhưng mặt tường được đánh bóng đến độ khi nhìn vào ông thấy
nguyên khuôn mặt của mình hiện ra từng nét...
Và dĩ
nhiên, phái đoàn đã đoạt giải chính là những người Hy Lạp, bởi vì họ đã hiểu rằng
chỉ có hoàng đế mới họa được chính khuôn mặt của mình.
Họa lại
khuôn mặt của Ðức Kitô: đó là mục đích của Giáo Hội. Và nói như danh họa kiêm
điêu khắc gia Michelangelo: "Ðể tạc một bức tượng, điều quan trọng chính
là những gì phải được gọt bỏ".
Muốn họa lại
khuôn mặt của Ðức Kitô, Giáo hội phải đánh bóng bức tưởng khuôn mặt của mình bằng
cách gọt bỏ, đục đẽo tất cả những gì còn sần sùi, thừa thãi...
Mùa Vọng là
mùa của mong đợi... Hai chữ mong đợi trong ngôn ngữ Việt Nam thường được đi kèm
với hai chữ khác: mòn mỏi. Mong đợi nào cũng làm cho con người ta mòn mỏi.
Nhưng chính sự hao mòn đó càng làm cho giây phút gặp nhau thêm đậm đà, thắm thiết
hơn.
Mùa Vọng là
trường dạy chúng ta mong đợi. Ðức Kitô đến với chúng ta qua từng biến cố, từng
phút giây trong cuộc sống. Ngài chỉ đựơc nhận diện, Ngài chỉ được họa lên
nguyên hình nếu chúng ta chấp nhận đánh bóng bức tường thành rong rêu hoặc sần
sùi của con người chúng ta. Càng mòn mỏi, càng được gọt đẽo, chúng ta càng thấy
được Ðức Kitô và càng họa lại được Ðức Kitô cho người khác...
Thật ra,
không phải chúng ta là người họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô, mà chính Ngài đến
với chúng ta với những đường nét mà chỉ có Ngài mới biết đích thực là của Ngài.
Bổn phận của người Kitô chính là chấp nhận cho Ðức Kitô dùng con người của mình
để nhìn thấy khuôn mặt của Ngài. Phiến đá cẩm thạch của con người chúng ta càng
bóng láng, khuôn mặt của Ðức Kitô càng hiện rõ...
Trích sách Lẽ Sống
BPV Giáo xứ
Bạn có thích bài viết này...?
|
Nhận tin miễn phí hằng ngày!
|
Follow us!
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Giáo xứ đã nhận được góp ý, nhận xét, bài gửi của Quý vị
Xin Thiên Chúa chúc lành cho quý vị.