VÌ CON
Lâu lắm rồi,
khi còn là học sinh Trung học Đệ nhất cấp (THCS), tôi đã được học những đoạn
trích các tác phẩm của nhóm Tự Lực Văn Đoàn như: Hồn bướm mơ tiên, Nửa chừng
xuân, Đoạn tuyệt, Con đường sáng, Gió đầu mùa, …; tập truyện ngắn Anh phải sống,…
của các nhà văn, nhà thơ trong Nhóm như Khái Hưng, Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Thế Lữ, Tú Mỡ,… Nhưng mỗi khi đọc
hoặc nhớ đến tác phẩm “Anh phải sống” thì cảm xúc trong tôi dâng trào mãnh liệt.
Vì con – Anh phải sống, tình yêu của người cha, người mẹ dành cho con là vô bờ
bến!
Chúng tôi xin gửi đến bạn đọc hai tác phẩm nói về tình
Mẹ, tình Cha:
1.Anh phải sống
…. Hai vợ chồng bắt đầu đưa thuyền ra
giữa dòng, chồng lái, vợ bơi. Cố chống lại sức nước, chồng cho mũi thuyền quay
về phía thượng du, nhưng thuyền vẫn bị trôi phăng xuống phía dưới, khi nhô, khi
chìm, khi ẩn, khi hiện trên làn nước phù sa, như chiếc lá tre khô nổi trong
vũng máu, như con muỗi mắt chết đuối trong nghiên son.
Nhưng nửa giờ sau, thuyền cũng
tới được giữa dòng. Chồng giữ ghì lái, vợ vớt củi.
Chẳng bao lâu thuyền đã gần đầy,
và vợ chồng sắp sửa quay trở vào bờ thì trời đổ mưa... Rồi chớp nhoáng như xé
mây đen, rồi sấm sét như trời long đất lở.
Chiếc thuyền nan nhỏ, đầy nước,
nặng trĩu.
Hai người cố bơi nhưng vẫn bị sức
nước kéo phăng đi...
Bỗng hai tiếng kêu cùng một lúc:
- Trời ơi !
Thuyền đã chìm. Những khúc củi
vớt được đã nhập bọn cũ và lạnh lùng trôi đi, lôi theo cả chiếc thuyền nan lật
sấp...
- Mình liệu bơi được đến bờ không ?
Vợ quả quyết:
- Ðược !
- Theo dòng nước mà bơi... Gối lên sóng !
- Ðược ! Mặc em !
- Thế nào ?
- Ðược ! Mặc em !
- Mỏi lắm rồi, mình vịn vào tôi, để tôi bơi ! Tôi không xốc nổi được mình
nữa.
Mấy phút sau, chồng nghe
chừng càng mỏi, hai cánh ta rã rời. Vợ khẽ hỏi:
- Có bơi được nữa không ?
- Không biết. Nhưng một mình thì chắc được.
- Em buông ra cho mình vào nhé ?
Chồng cười:
- Không! Cùng chết cả.
Một lát -một lát nhưng Lạc coi lâu bằng một ngày - chồng lại hỏi:
- Lạc ơi? Liệu có cố bơi được nữa không?
- Không?... Sao!
- Không. Thôi đành chết cả đôi.
- Thằng Bò! Cái Nhớn! Cái Bé ! ... Không? ... Anh phải sống!
Chồng hỏi vợ:
Mưa vẫn to, sấp chớp vẫn dữ. Hai người
tưởng mình sống trong vực sâu thẳm. Một lúc sau, Thức thấy vợ đã đuối sức, liền
bơi lại gần hỏi :
Vợ vừa nói buông lời thì cái đầu chìm
lỉm. Cố hết sức bình sinh, nàng mới ngoi lên được mặt nước. Chồng vội vàng đến
cứu. Rồi một tay xốc vợ một tay bơi. Vợ mỉm cười, âu yếm nhìn chồng. Chồng cũng
mỉm cười. Một lúc, Thức kêu:
Bỗng Lạc rung khẽ nói:
Thức bỗng nhẹ hẳn đi. Cái vật nặng không
thấy bám vào mình nữa. Thì ra Lạc nghĩ đến con đã lẳng lặng buông tay ra để
mình xuống đáy sông, cho chồng đủ sức bơi vào bờ.
<><><><><><><><><><><><><><><><><><><>
Ðèn điện sáng rực xuống bờ sông.
Gió đã im, sóng đã lặng. Một người đàn ông bế một đứa con trai ngồi khóc. Hai
đứa con gái nhỏ đứng bên cạnh. Ðó là gia đình bác phó Thức ra bờ sông từ biệt
lần cuối cùng linh hồn kẻ đã hy sinh vì lòng thương con.
Trong cảnh bao la, nước sông vẫn
lãnh đạm chảy xuôi dòng.
Nhất Linh và Khái Hưng
2. Mẹ con
Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm,
hét lên với người đàn ông một câu…
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em
đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận
anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh
mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ
người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu
chuyện này rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em
trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”
Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương,
một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời,
người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc
mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút
quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong
nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển,
nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc
ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”
Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng,
các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian,
có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định
người khác.
Lời bàn:
-Người thích chủ động thanh toán tiền, không
phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.
-Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều
việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa
trách nhiệm.
-Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không
phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh
mình.
-Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không
phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.
Theo
Blog Tâm sự
Pet Trần Bảng (sưu tầm)
Bạn có thích bài viết này...?
|
Nhận tin miễn phí hằng ngày!
|
Follow us!
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Giáo xứ đã nhận được góp ý, nhận xét, bài gửi của Quý vị
Xin Thiên Chúa chúc lành cho quý vị.