THE GIVING TREE
(Cây cho đi – Cây Táo yêu thương)
Chúng
tôi xin hân hạnh giới thiệu cuốn sách “The Giving Tree” của nhà thơ, họa sĩ, nhạc
sĩ Shel SilverStein đã chính thức ra mắt độc giả Việt Nam với tựa đề “Cây Táo
yêu thương”.
“The
Giving Tree” xuất bản từ năm 1964, được dịch ra trên 30 thứ tiếng, trở thành cuốn
sách yêu thích của hàng triệu trẻ em trên thế giới. Trong nhiều năm qua, sách
liên tục được bình chọn nằm trong top sách dành cho trẻ em bán chạy nhất, top
100 sách cho trẻ em được yêu thích nhất…
THE GIVING TREE
Once,
there was a tree…
And she loved a little boy.
And every day the boy would come
And he would gather her leaves
And make them into crowns and play king of the
forest.
He would climb up her trunk
And swing from her branches
And eat apples
And they would play hide-and-go-seek.
And when he was tired, he would sleep in her
shade.
And the boy loved the tree… very much…
And the tree was happy.
But time went by,
And the boy grew older.
And the tree was often alone.
Then, one day, the boy came to the tree and the tree said:
–”Come, Boy, come and climb up my trunk and swing from my branches and eat
apples and play in my shade and be happy!”
–”I am too big to climb and play” said the boy. “I want to buy thing and have fun.
I want some money.
Can you give me some money?”
–”I’m sorry”, said the tree,”but I have no money. I have only leaves and
apples. Take my apples, Boy, and sell them in city. Then you will have money
and you’ll be happy.”
And so the boy climbed up the tree and gathered her apples and carried them
away.
And the tree was happy…
But the boy stayed away for a long time… and
the tree was sad.
And then one day the boy came back, and the tree shook with joy, and she said:
–”Come, Boy come and climb up my trunk and swing from my branches and eat
apples and play in my shade and be happy.”
–”I am too busy to climb trees,” said the boy. “I want a house to keep me
warm”, he said. “I and want a wife and I want children, and so I need a house.
Can you give me a house?”
–”I have no house”, said the tree. “The forest is my house”, said the tree.
“But you may cut off my branches and build a house. Then you will be happy”.
And so the boy cut off her branches and carried them away to build his
house. And the tree was happy.
But the boy stayed away for a long time…
And when he came back, the tree was so happy she could hardly speak.
–”Come, Boy” she whispered, “Come and play”.
–”I am too old and sad to play”, said the
boy. “I want a boat that will take me away from here. Can you give me a boat?”
–”Cut down my trunk and make a boat”, said the tree. “Then you can sail away…
and be happy”.
And so the boy cut down her trunk
And made a boat and sailed away.
And the tree was happy…
But not really.
And after a long time the boy came back again.
–”I am sorry, Boy”, said the tree, “but I have nothing left to give you – My
apples are gone”.
–”My teeth are too weak for apples”, said the boy.
–”My branches are gone”, said the tree. “You cannot swing on them”.
–”I am too old to swing on branches”, said the boy.
–”My trunk is gone”, said the tree. “You cannot climb”.
–”I am too tired to climb”, said the boy.
–”I am sorry” sighed the tree. “I wish that I could give you
something… but I have nothing left. I am just an old stump. I am sorry…”
–”I don’t need very much now”, said the boy. “Just a quiet place to sit and
rest. I am very tired”.
–”Well”, said the tree, straightening herself up as much as she could, “well,
an old stump is good for sitting and resting. Come, Boy, sit down… sit down and
rest”.
And the boy did.
And the tree was happy…
The end.
Bản dịch của thầy Đaminh
savio Nguyễn Ngọc Chu
Ngày xửa ngày xưa có một Cây Táo, ta tạm gọi “Cô Táo cho đi” (hay “Cô
Táo yêu thương”). Cô ta yêu một chú bé. Hằng ngày chú bé đến chơi với cô và nhặt
những lá cây, rồi đem kết thành vòng Vương miện và chơi trò chơi VUA RỪNG
XANH. Cậu ta thường trèo lên thân cây rồi đu đưa trên những cành cây và ăn
những trái táo. Và họ chơi trò chơi cút bắt (trốn tìm).
Khi cậu ta mệt nhoài,
cậu lăn ra ngủ ngon dưới bóng mát của Cô Táo Cho Đi. Và cậu bé đã yêu Cô Táo
Cho Đi, yêu hồn nhiên, say đắm. Và Cô Táo cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng thời gian trôi đi nhanh. Cậu bé lớn lên và già đi hơn. Cô
Táo thường cảm thấy cô đơn.
Cho đến một ngày kia, chàng trai trở lại với Cô Táo Xả Kỷ và Cô
Táo nói: “Đến đây, này bạn, hãy đến và leo lên thân cây, rồi đong đưa những cành của tôi, và ăn những trái táo và
chơi đùa dưới bóng mát và bạn sẽ hạnh phúc”.
Chàng trai trả lời: “Tôi lớn rồi, không còn thích trèo cây và
chơi đùa như xưa nữa”. Tôi có nhu cầu mua sắm đồ dùng và giải trí tiêu khiển.
Tôi cần một ít tiền. Bạn có thể cho tôi một ít tiền không?”
Cô Táo trả lời: “Xin lỗi bạn
nhé, tôi làm gì có tiền. Tôi chỉ có lá cây và những trái táo. Hãy hái lấy những
trái táo của tôi và đem ra phố bán, bạn sẽ có tiền và bạn sẽ hạnh phúc.”
Thế là chàng trai trèo lên cây hái những trái táo và chở đi
bán.
Và Cô Táo lấy
làm vui sướng.
Nhưng rồi chàng trai đi vắng xa khá lâu và Cô Táo lại buồn
sầu.
Cho đến một ngày kia chàng trai lại quay về. Cô Táo sung
sướng đến run cả người.
Và Cô Táo nói: “Anh Bạn ơi,
hãy trèo lên cây và đong đưa những cành
cây, bạn sẽ hạnh phúc sung sướng.”
Chàng trai trả lời: “Tôi quá
bận không có giờ để leo trèo, tôi muốn một căn nhà êm ấm để ở, tôi muốn có vợ
và có con cái. Tôi cần một mái ấm. Bạn có thể cho tôi một căn nhà không?”
Cô Táo trả lời: “Tôi làm gì
có nhà, cánh rừng này là nhà của tôi, nhưng này, bạn có thể cắt những cành cây
của tôi để làm nhà và bạn sẽ hài lòng.”
Và rồi chàng trai đã cắt hết những cành cây, đem đi để dựng
một căn nhà.
Và Cô Táo cảm thấy hạnh phúc.
Chàng trai lại xa cách một thời gian dài và đến một hôm chàng
trở về, thì Cô Táo vui mừng, hạnh phúc quá đến nỗi không thốt nên lời.
Cô ta thì thầm: “Này anh bạn, đến đây chơi với tôi.”
Chàng trai trả lời: “Tôi già
quá rồi và không còn hứng thú chơi đùa nữa”. Giờ đây tôi muốn có một con thuyền
để đi xa khỏi nơi này, cô có thể cho tôi một con thuyền không?”
Cô Táo trả lời: “Thì đây. Anh hãy chặt thân cây này đi để làm một con
thuyền..., rồi anh có thể chèo ra khơi và anh sẽ hạnh phúc.”
Thế là anh chàng đã đến cưa thân cây lấy gỗ làm thuyền và chèo
ra khơi.
Cô Táo vẫn cảm thấy hạnh phúc.... nhưng không thực sự vui vẻ
cho lắm.
Cho đến một hôm, lâu thật lâu sau, anh chàng, nay đã là một
ông già, trở lại lần nữa.
Cô Táo buồn bã nói: “ Xin lỗi anh bạn nhé, tôi bây chẳng còn
gì để cho bạn nữa rồi. Các trái táo ngon ngọt nay đâu còn.”
Chàng trai trả lời: “Răng tôi không còn khỏe để ăn táo.”
Cô Táo tiếp: “Cành lá tôi cũng không còn, bạn không thể trèo
lên được nữa.”
Anh chàng trả lời: “Tôi già quá, không còn đánh đu trên cành
cây được”.
Cô Táo tiếp: “Thân cây tôi cũng không còn”, bạn không thể trèo
lên được nữa”.
Anh chàng trả lời: “Tôi quá mệt mỏi không thể leo trèo”.
Cô Táo thở dài và than rằng: “Tôi rất lấy làm tiếc, tôi muốn
một cái gì đó để tặng bạn, nhưng bạn
thấy đó, tôi chẳng còn gì cả... chỉ là một khúc cây già cằn cỗi…”
Anh chàng chậm rãi nói: “Bây giờ tôi không còn nhu cầu gì
nhiều nữa, tôi chỉ cần một chỗ ngồi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Tôi mệt mỏi quá rồi.”
Cô Táo lấy hết sức có thể đứng thẳng lên cho ngay ngắn và nói,
“Được, gốc cây này vẫn còn có thể là một cái ghế cho anh ngồi nghỉ. Hãy đến đây
và ngồi xuống đi anh bạn”.
Và anh chàng lết đến và ngồi xuống.
Cô Táo lấy làm mãn nguyện.
– Hết –
Bạn có thích bài viết này...?
|
Nhận tin miễn phí hằng ngày!
|
Follow us!
|
Em tên là Nguyễn Duy Đạt
Trả lờiXóasau khi đọc qua câu chuyện này em thấy chuyện rất hay, dành cho lứa tuổi teen, câu chuyện rất có ý nghĩa
cảm ơn thầy Chu đã dịch câu chuyện hay như thế này !