ANH SẼ QUAY VỀ
Mùa Giáng Sinh năm nay, có lẽ là một mùa “Tái Sinh” thực sự trong gia đình ông An, bà Thu! Cả hai ông bà vai kề vai đi đến Nhà Thờ tham dự Thánh Lễ đêm “Mừng Chúa Giáng Sinh” mà bà cứ bẻn lẻn như cái thuở ban đầu, tay trong tay lúc mới yêu nhau. Bước cùng ông mà tâm trạng bà cứ hồi hộp, mắc cở, tim đập loạn xạ: Mừng! Vì ông, sau bao nhiêu năm tìm niềm vui khác, nay lại quay về với bà. Mắc cở - không phải vì cả hai đã xấp xỉ tuổi “lục tuần” rồi mà vẫn còn quyến luyến bên nhau. Cái mắc cở của bà cũng chỉ là “vu vơ mắc cở…”!
An và Thu yêu nhau lúc cả hai đang ngồi trên ghế Nhà trường. Mái trường Trung học Tư thục Chính Tâm còn lưu lại nhiều kỷ niệm tuổi yêu đương của anh chị. An học trên Thu một lớp, hơn đúng hai tuổi. Chàng học sinh lớp mười yêu thầm trộm nhớ cô nữ sinh lớp chín kể từ khi một “vụ tai nạn” giữa hai xe đạp “đụng” vào nhau. An là kẻ “có lỗi” nên hết mực săn sóc người bị nạn! Cô nữ sinh nhăn nhó một hồi rồi cũng nhanh chân lên xe, đạp nhanh kẻo trễ giờ học. An sánh đôi nói lời xin lỗi. Cô nữ sinh hiền lành, không đanh đá nên cũng dễ bỏ qua.
Mỗi sáng sớm, khi mặt trời chưa ló dạng, An liền lên xe đi học nhưng lại cố tình đạp chầm chậm để may ra gặp được bóng hình cô nữ sinh ấy trên đường đi! Nét mặt thanh tú, hiền hiền với mái tóc thề ngang vai, chiếc áo dài trắng nữ sinh dễ thương của Thu sao cứ “ám ảnh” An suốt ngày, kể cả trong giờ học! Những ngày học trái buổi, lòng An buồn rười rượi, vào ngẩn ra ngơ! An đã yêu Thu thật rồi! Thu đang tuổi đơn sơ nên vô tình chẳng chịu nhận ra, cứ ngỡ anh chàng An ngô ngố, có gì đâu mà xin lỗi mãi. Nhưng mỗi khi, không thấy anh chàng ngố, tâm hồn Thu lại cảm thấy trông trống vắng! Vắng gì nhỉ? Hay bóng chàng ngố đã lọt vào mắt xanh? Nhơ nhớ ai đây? Dáng người mảnh khảnh, cao cao, mái tóc rẻ đôi, khuôn mặt hơi dài, sống mũi thẳng, cọng với chiếc răng khểnh. Hình ảnh ai nhỉ cứ len lỏi vào trí nhớ của Thu rồi vào thẳng con tim lúc nảo lúc nào?
Năm 1975, An - Thu cùng với khoảng hai ngàn học sinh rời ghế Nhà trường khi chàng gần học xong lớp 12, nàng cũng chưa xong 11 (tháng 4/1975) trong sự luyến tiếc khôn nguôi. Mái trường thân thương có bóng dáng người yêu …bị đóng cửa. Bảng hiệu tên trường “Chính Tâm” giờ chỉ còn trong “tâm” của những cựu thầy cô và học sinh! Mái trường gắn bó tuổi học trò còn đó, lòng cứ nao nao mỗi khi có dịp ngang qua mà lại xa lạ vì trường đã được “thay tên đổi họ”!
Cũng như bao học sinh cùng trang lứa, An-Thu thôi học về nhà theo nghề cha truyền con nối. Thu về lại xứ Đạo ven sông, phụ cha mẹ “cấy mạ gặt lúa”. An nghề cắt tóc - ba đời truyền lại - tại Phan Thiết.
Không thể “cách mặt xa lòng” mãi, anh chị quyết định lấy nhau. Một đám cưới đơn sơ đón cô dâu Thu về nhà chồng tại Phan Thiết cũng có đủ họ hàng, bạn hữu nhưng “nếp sống mới văn minh” trước 1980, không cho phép “Zô Zô”, nhảy nhót, trống đàn loạn xạ nên cũng kém vui! Thôi miễn sao chú rể cô dâu hạnh phúc là được. Nàng dâu, tuy mới nhưng mau chóng hòa nhập với gia đình nhà chồng. Đã quen nếp sống thành thị lúc tuổi học sinh thì cô dâu cũng chẳng lạ lẫm gì đường sá, hẻm hóc của cái thị xã nhỏ bé Phan Thiết. Gia đình nhà chồng chẳng phải mất công chỉ vẽ.
Vợ chồng anh chị An - Thu hạnh phúc, êm ấm với hai mặt con có đủ “nếp tẻ” đàng hoàng, được ba mẹ cho ra riêng, xây cái nhà một mái gần Nhà thờ. Nghề cắt tóc của chồng, cộng thêm nghề cô giáo giữ trẻ của Thu (sau lấy chồng, Thu học sư phạm Mầm non) cũng đủ nuôi các con ăn học. Thời gian không mấy bó buộc, anh chị luôn sánh vai đi Lễ ban chiều. Có khi cũng đem cả hai đứa con - dung dăng dung dẻ - đi cùng. Hình ảnh gia đình anh chị quả thật hạnh phúc không những của riêng anh chị mà cả sự đánh giá của họ hàng thân thích, bạn hữu, chòm xóm…
Nhà nước mở cửa…, nhiều thành phần được tham gia phát triển kinh tế. Anh An, không cam chịu nghề cắt tóc mãi chuyển sang nghề tài xế xe tải tuyến đường Phan Thiết - Saigon. Đời sống gia đình sung túc thấy rõ : vợ trau chuốc hơn, thay đổi trang phục, đường mày, làn môi …cho phù hợp gia cảnh mới ; Các con xúng xính “quần nầy áo nọ”, thật xứng đáng con của nhà giàu. Những buổi chiều tà, hình ảnh anh chị cùng hai con sáng bước đến Nhà thờ cũng thưa dần rồi mất luôn. Những chuyến xe đường ngắn của anh An ngày đi, ngày về không còn đều đặn như những ngày mới ra nghề nữa. Mà có khi anh An đi cả nửa tháng, một tháng mới về. Anh đã chuyển sang đường dài - chuyển hàng tới tận bên Trung Quốc. Tuy thế anh vẫn “tỏ ra” hết lòng yêu vợ thương con mỗi lần về nhà, chờ lấy hàng.
……………..
Mùa No en năm đó … chỉ còn ba mẹ con chị Thu lặng lẽ rảo bước tới Nhà Thờ dự Lễ Giáng Sinh. Mỗi người một tâm trạng khó nói! Anh An đã “ra đi”, không phải “về với Chúa” mà ra đi theo tiếng gọi của “tình yêu mới” cùng với chuyến xe tải đường dài…rồi dài ngày không thấy anh trở về mái ấm bên vợ và hai con. Chị Thu như “chết điếng” khi nghe người bạn tài xế của anh An báo tin! Hai con òa khóc không dỗ được, các cháu sa sút cả sức khỏe lẫn tinh thần! Chị An trở thành kẻ “góa bụa” còn chồng! Vì “cái xe tải” mà chị cùng chồng gom góp, vay mượn “tạu” nên, nó đã làm chị mất chồng? Tại anh, tại ả hay tại cái xe tải, thì chỉ có anh và chị biết, còn chiếc xe vô hồn, vô cảm thì nó làm sao biết được?
…………….
Riêng chị An, chị dù giận chồng sớm bội bạc vợ con, nhưng lòng chị vẫn ngày đêm nhớ anh, yêu anh, chờ đợi anh! Khi người ta gặp sự hoạn nạn, ốm đau, bệnh tật, sự chẳng may…thì thường cầu khẩn “Đấng Thần Linh”. Chị An cũng không ngoại lệ, chị thường xuyên đến Nhà Thờ đọc kinh, xem Lễ. Có khi chị quỳ cả giờ trước tượng Đức Mẹ, thì thầm tâm sự với Đức Mẹ. Lấy lại được niềm tin, chị quả quyết “Anh sẽ quay về”!
Có niềm tin để hy vọng giúp cho chị ổn định tâm lý buông xuôi. Có Đức Tin và có Đức Cậy giúp cho chị biết phó thác trong tay Chúa An bài. Cậy trông Chúa, Đức Mẹ và các Thánh giữ gìn mẹ con chị trong cuộc sống đời thường cùng sự sống tâm linh. Chị cũng không quên ngày đêm cầu xin Chúa cho anh biết quay về với Chúa, cầu xin Đức Mẹ và các Thánh phù hộ để anh mau chóng từ bỏ con đường sai lầm. Chị làm lại cuộc đời, ngoài giờ lên lớp ở trường, chị lãnh thêm áo dài phụ nữ về thêu bông, thêu cảnh. Đời sống ba mẹ con đỡ vất vả hơn. Chị lo cho con cái học hành đến nơi, đến chốn, chu toàn bổn phận làm mẹ. Hai cháu tìm được việc làm phù hợp : Cô chị gái, làm điều dưỡng ở Bệnh viện tỉnh. Cậu em trai làm giáo viên phổ thông trung học gần nhà.
Đám cưới cô con gái đầu, chị nhen nhúm hy vọng-hy vọng “anh sẽ quay về”! …Sự hồi hộp ngóng trông anh về cũng tan vào mây khói. Chưa thấy anh trở về!
Đám cưới đứa trai út, sau đúng một mùa No en. Một lần nữa, niềm tin “anh sẽ quay về” lại bùng cháy trở lại trong tim chị! Rồi chị chờ, chị đợi, chị ước ao, khắc khoải ngày đêm mau sớm gặp lại anh! Anh vẫn biền biệt ở chốn nao? Có hay chăng, người vợ hiền hết lòng yêu anh, không còn ghen tuông, không có giận hờn,…đang rạo rực tưởng tượng gặp lại người xưa: anh học sinh lớp 10 trường Chính Tâm vô ý đụng ngã xe đạp của cô nữ sinh lớp 9! Hy vọng rồi tiếp nối vô vọng!
Các cháu có đôi, có cặp, căn nhà trở nên trống vắng. Đơn thân : một mình, một bóng, tủi thân, tủi phận. Ước chi…!? Không từ bỏ niềm Cậy Trông, chị gia tăng cầu nguyện, làm việc lành phúc đức, vì lòng mến Chúa, yêu người chân thành. Biết bao mùa Giáng sinh đi qua. Anh vẫn cứ “bặt vô âm tín”!
……………..
Mùa No en năm nay, con cái dâu rể bàn nhau sẽ về nhà mẹ tổ chức “Mừng Chúa Giáng Sinh”. Bà Thu hăng hái tán thành, bà trang hoàng lại nhà cửa, mua sắm thêm đồ dùng, chuẩn bị thức ăn đầy tủ lạnh. Đặc biệt, bà dựng một cây thông No en cao, to, đặt dưới bệ bàn thờ. Bà không quên trang trí đủ hình, đủ thiệp Giáng sinh. Bà treo thêm những tấm ảnh cưới của các con, ảnh của các cháu, và vài tấm ảnh đen trắng, kỷ niệm ngày thành hôn của bà. Bà biết ý mấy vị đàn ông, mua thêm chai rượu ngoại và hai thùng tiger. Mọi thứ đã sẵn sàng!
Chiều 23 tháng 12, cũng như thường lệ, bà An đến Nhà thờ đọc kinh, cầu khẩn … và cũng không quên ý nguyện mong “anh sẽ trở về”! Nhà thờ vào những ngày này rộn rã hẵn lên. Cờ chuối, cờ nheo muôn màu, muôn sắc, lộng lẫy khoe nhau phất phới cả khuôn viên. Hang đá Bêlem có Chúa Hài Đồng to như người thật được đặt trong máng cỏ. Thánh Giuse và Mẹ Maria nhìn con với vẻ âu yếm, đầy yêu thương! Bà ứa nước mắt cảm động. Cảm động vì Chúa Hài Nhi trần trụi được sinh ra trong một đêm đông giá rét ; cảm động vì thân phận đắng cay của bà.
Khi trở về nhà, xa xa bà nhác trông thấy một dáng người đàn ông với một chiếc túi xách nho nhỏ đứng đợi trước cổng nhà. Gần hơn chút nữa… “anh An”- bà reo lên! Nghẹo lời bà chạy nhanh ôm chồm lấy ông. Vợ chồng, đúng hai mươi năm trời không thấy mặt nhau, mừng mừng tủi tủi không muốn buông tay ra! Chòm xóm bất ngờ, ơi ới gọi nhau đến xem chuyện lạ! Bọn trẻ con không hiểu chuyện gì đây? Con cái, dâu rể, cháu chắt nghe tin vội vã về nhà. Thức ăn, đồ uống có sẵn, chòm xóm xúm vô xào nấu. Điện cây thông bật sáng, tấm hình đen trắng, kỷ niệm ngày cưới cách nay trên 30 năm phất phơ trước gió! Bà Thu cười trong nước mắt “anh đã trở về”!
Bữa tiệc đoàn viên được bày ra, ông Chủ tịch HĐ Giáo xứ Trần Đình H phóng xe máy đến đúng lúc. Ông là bạn cùng lớp với ông An, Khánh (TN), Hiệp (TT), Phước lùn (ga Phan Thiết), Ngũ (giỏi toán)….Ông được gia đình nhờ xướng kinh. Cô chị cả đọc bài trích sách Tôbia:”…Chúng ta là con cháu của các thánh, chúng ta thể kết hôn như những người chư dân, họ không nhìn biết Thiên Chúa….Trời đất, bể khơi, khe suối, sông ngòi và mọi loài Chúa dựng nên, ở những nơi đó, hết thảy chúng hãy ca tụng Chúa!...Lạy Chúa, xin thương xót chúng con, nguyện cho hai chúng con đều sống an khang tới tuổi già”. Cậu trai thứ đọc thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôsê: “…Anh em hay mặc lấy những tâm tình từ bi, nhân hậu, khiêm cung, ôn hòa, nhẫn nại, chịu đựng lẫn nhau và hãy tha thứ cho nhau, nếu người này có chuyện phải oán trách người kia, Như Chúa đã tha thứ cho anh em, anh em cũng hãy tha thứ cho nhau. Trên hết mọi sự, anh em hãy có đức thương yêu, đó là dây ràng buộc mọi điều toàn thiện…., tất cả mọi chuyện, anh em hãy làm vì danh Chúa Giêsu Kitô ; nhờ Ngài mà tạ ơn Thiên Chúa là Cha chúng ta”. Ông Chủ tịch trịnh trong đọc Tin Mừng theo Thánh Gioan : “…Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con. …bất cứ điều gì các con nhân danh Thầy mà xin với Chúa Cha, thì Người sẽ ban cho các con”.
Ông An, hai hàng nước mắt lăn dài, nhìn vợ nhìn con, nhìn cháu … đầy ân hận và cầu mong tha thứ! Bà nắm chặt tay ông bóp nhẹ như thầm bảo : Em yêu anh! Em nhớ anh! Em chờ đợi anh! Và em tha thứ cho anh! Ông An bộc phát một câu tiếng Anh - mà anh chàng thư sinh ngô ngố năm xưa tỏ tình với cô nữ sinh tên Thu: “I LOVE YOU” ./.
Pet. TB
Bạn có thích bài viết này...?
|
Nhận tin miễn phí hằng ngày!
|
Follow us!
|
Bài viết hay, súc tích, dễ cảm "sợi nhớ sợi thương". Cầu chúc mọi người luôn sống mãi trong tình yêu Thiên Chúa và Mẹ Maria.
Trả lờiXóaHay... câu chuyện có hậu. Cuối cùng anh ta trở về với Chúa, với gia đình. ngừoi vợ that gương mâu.
Trả lờiXóaNhưng hay hơn là người viết... có khiếu viết... hi hi... có nhiều nhân vật trong câu chuyện nữa à...