TRÊN ĐƯỜNG EM-MAU
Hôm ấy, thứ nhất đầu tuần
Có hai môn đệ bần thần chia ly
Em- mau đích đến, ra đi
Cùng nhau trò chuyện việc gì xảy
ra?
Emmau – Thành Thánh không xa
Mười một cây số, cách xa khoảng
chừng
Trò chuyện, bàn tán lưng chừng
Giêsu, Chúa đến danh xưng bộ hành
Mắt họ như bị cản ngăn
Không nhìn biết Chúa đồng hành với
ta!
Người liền mở lời nói ra:
“Các ông trao đổi xảy ra chuyện
gì?”
Họ bèn dừng lại tức thì:
“Ông, người không biết sự gì xảy
ra!
Ông người duy nhất đây mà,
Sa-lem, Thành Thánh trải qua mấy
ngày,
Chuyện lớn đã mấy bữa nay
Ông người Thành đó không hay chút
nào?”
Đức Giê su hỏi: “Chuyện sao?”
Họ liền thưa đáp tự hào Thầy ta:
“Chuyện Giê su thành Na-da,
Người là Ngôn sứ, chúng ta tự hào
Uy thế lừng lẫy làm sao!
Việc làm lời nói biết bao nhân từ!
Quả Người là Đấng nhân từ!
Trước mặt Thiên Chúa cũng như người
đời!
Nhưng mà thượng tế nộp Người
Tử hình thập giá: bắt Người, đóng
đinh
Chúng tôi trước đây vẫn tin,
Chính Người, là Đấng cứu tinh It-ra
Đến rày, ngày đã thứ ba
Sáng nay đã có mấy bà ra thăm
Mộ đá táng xác Người nằm
Xác Người chẳng thấy biệt tăm đâu
rồi?
Tảng đá Thiên sứ đang ngồi
Bảo rằng: Chúa sống lại rồi còn
đâu?
Các bà sốt sắng lo âu
Báo cho môn đệ bấy lâu buồn phiền
Các ông vội vã đi liền
Ra nơi mộ Chúa, trước tiên ngó vào
Xác Người chẳng thấy nơi nao
Y như lời nói khác nào đã nghe.”
Chúa đối đáp có phần chê:
“Các anh chẳng hiểu, u mê mất rồi,
Chậm tin, lòng trí, ôi thôi!
Ngôn sứ đã nói những hồi trước đây:
Đấng Ki tô sẽ thế nầy
Khổ hình phải chịu lúc này đó sao?
Rồi sau Người sẽ bước vào
Vinh quang vĩnh cữu, sao nào chậm
tin?”
Người bèn thuật lại Thánh kinh
Từ Mô-sê, Sách Ngũ Kinh thuộc làu
Đến các ngôn sứ về sau
Giải thích tường tận ngõ hầu hiểu
ra
Sự kiện về Người đó mà
Để các ông biết xảy ra với Người.
***
Em - mau sắp sửa đến nơi
Giê su như thể: là Người còn đi
Hai ông nài ép tức thì:
“Mời Ông ở lại mấy khi dịp này,
Trời chiều và cũng tàn ngày
Chúng ta gặp gỡ dịp may ấy mà.”
Người vào vì họ thiết tha
Quán ăn lúc ấy cả ba đồng bàn
Tình yêu dâng trào chứa chan,
Người cầm lấy bánh lời dâng Chúa
Trời
Bẻ ra trao tới hai người
Mắt họ sáng suốt nhận Người, Thầy
ta
Người lại biết mất rời xa
Bảo nhau, Thầy đó nhận ra muộn rồi:
“Dọc đường tâm sự khúc nhôi
Kinh Thánh Thầy giảng một hồi với
ta
bừng cháy chỗi dậy lòng ta
Mà sao ta chẳng nhận ra là Người?
****
Em - mau dầu đã tới nơi
Sa-lem quay ngược, lại rời ra đi
Lên đường, quay gót tức thì
Đến nơi Môn đệ thầm thì nhà trong
Những người này bảo hai ông:
“Chúa thật chỗi dậy, Si - mon thấy rồi”
Hai ông thuật lại một hồi:
“Dọc đường, Thầy với chúng tôi đạo
đàm
Chúng tôi thấy việc Thầy làm,
Bẻ bánh chúc tụng, liền am hiểu
Người.”
Pet Trần
(02/5/2014)
Bạn có thích bài viết này...?
|
Nhận tin miễn phí hằng ngày!
|
Follow us!
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Giáo xứ đã nhận được góp ý, nhận xét, bài gửi của Quý vị
Xin Thiên Chúa chúc lành cho quý vị.